em có đau lòng không

Một tháng, chồng tôi sẽ đến nhà dẫn con gái đi chơi một lần. Nếu con đòi tôi đi cùng thì tôi sẽ cùng đi, nếu không thì tôi sẽ viện lý do để hai bố con đi chơi với nhau thôi. Dù gì cũng từng là người cũ của nhau, gặp nhau, đi cùng nhau thật sự rất ngượng ngùng. 2 Đàn bà ơi, hãy mạnh mẽ khi cần và yếu đuối khi nên. Em cần kiên cường để vượt qua số kiếp đàn bà lắm đau thương này. Nhưng em cũng chỉ là đàn bà, cũng cần được yêu thương và hạnh phúc. Đừng tự vùi lấp cơ hội được hạnh phúc vẹn 158.Cho biết mục đích của việc thiết kế đường cong chữ chi ,có mấy loại đường cong chữ chi 159.Khi nào đường chảy có áp , không áp .Điều kiện sử dụng đường thấm . 160.Ưu nhược của các đoạn đường đắp thấp . 161.Biện pháp sử lí nền trước khi đắp . Bạn cho rằng đó là một loại "đau khổ", có lẽ trong lòng người khác đó chính là hạnh phúc. Chỉ có người uống nước mới biết nó nóng hay lạnh." Em không chúc cho anh tìm được người hoàn mĩ để yêu thương, chỉ chúc cho anh tìm được người mà vì họ anh sẽ nỗ Tân An, tỉnh Long An. Cơ sở 2: Kẹo sâm Hamer TPHCM, Chợ sỉ thuốc, Phường 15, quận 10, TPHCM. Cơ sở 3:Ngõ 192 Phố Hạ Đình, Hạ Đình, Hà Nội. Ngoài ra Nhà Thuốc Bình Tâm còn triển khai giao hàng toàn quốc tận nơi. Người mua hàng khi đặt hàng online sẽ được hưởng những ưu Annonce Drole Pour Site De Rencontre. Tấm rèm trong phòng được kéo ra, phía dưới là thành phố xa hoa, những ánh đèn nhuốm màu cho cảnh đêm càng thêm rực Tư Hoằng tựa lưng vào bức tường kính châm một điếu thuốc, bàn tay kẹp thuốc đưa lên môi rít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nhả ra, khói trắng mờ ảo trước mặt giống như đám sương trắng trong lòng anh, nỗi phiền muộn tận nơi sâu thẳm trái tim có gạt thế nào cũng không xoay người lại, bóng hình anh mờ ảo qua khung cửa kính, chẳng hiểu vì sao như đang chồng chéo một gương mặt khác. Cô cười, cô nói, mỗi một điệu bộ, mỗi một cử chỉ đều khiến anh quên mất phương hướng, quên mất chính thương cũ ở chân trái dường như đang tái phát, bàn tay anh siết chặt ấn lên khung cửa kính, trán anh tựa vào tấm thuỷ tinh lạnh lẽo, hít thở có chút khó khăn. Status Ngắn Về Sự Đau Lòng & Tổn Thương Đến mục lúc nào đó bạn sẽ biết thế nào là đau lòng thật sự, khi mà tận cùng nỗi đau ấy chỉ còn là những tiếng nấc nghẹn ngào nơi cổ họng,… Buông tay là bạn đã chấp nhận cho nỗi đau dày vò, để rồi vết thương lòng ấy tuy không thể xóa đi, nhưng cũng sẽ dần không còn hiện hữu… Bài viết status đau lòng dưới đây sẽ giúp bạn cảm nhận những nổi đau trong tâm của mình. Đau lòng là khi người bạn yêu chấp nhận buông tay để ra đi, không phải người ấy buông tay vì không còn yêu bạn, đôi khi vì yêu bạn nên không nỡ nhìn bạn bị nỗi đau buồn ăn dần ăn mòn mất tuổi thanh xuân. Đau lòng là khi tình cảm vẫn đong đầy nhưng cả hai không thể làm bất kì điều gì để giữ nhau bên cạnh. STT yêu xa buồn tâm trạng STT Đau Lòng Vì Một Người 1. Anh này, bao nhiêu ngày qua em vẫn cố thương bất chấp đấy, đã cho anh một cơ hội rồi anh cũng chẳng nắm giữ. Thôi thì cứ để tình cảm nó mặc nhiên vậy, đến bao giờ thì đến. Mong anh sẽ cho anh một tương lai đúng như anh muốn, lúc đó chắc em cũng đủ mạnh mẽ hơn để rời đi. 2. Tôi thương cậu, tôi biết cậu thương tôi nhiều như thế. Nhưng vách ngăn cao quá, cậu đợi, tôi cũng đợi. Cứ chờ ngày mòn mỏi, tôi thương cậu. Tôi chờ cậu đến tháng Tư, tháng cậu chờ tôi. 3. Yêu thương một người là phải cảm nhận tất cả về họ và ta rồi dung hoà cho nhau để hoàn thiện thì tình yêu đó không bao giờ kết thúc được đâu chắc chắn như vậy mà. 4. Đừng cầu xin ai đó ở lại, vì nếu họ thực sự muốn, họ sẽ ở bên bạn dù chuyện gì xảy ra đi nữa, còn nếu không, lời cầu xin của bạn chỉ khiến họ thấy bạn thảm hại hơn. 5. Những thứ trong quá khứ của anh mà không liên quan đến em xin hãy để trong quá khứ… xin đừng để đến hiện tại. Điều đó sẽ làm em đau. 6. Luôn là tôi làm anh ấy đau lòng, ngày tôi đau lòng nhất có lẽ là ngày anh ấy rời khỏi thế giới của tôi. Còn tôi thì chỉ biết bất lực chấp nhận. 7. Tôi đơn phương cô ấy và một ngày tôi vô tình thấy được cô ấy đang ôm một chàng trai, cảnh đó làm tôi rất đau lòng. 8. Thương một người thật chẳng mấy dễ, buồn vì người ta buồn vui vì nguời ta vui, như cái bóng đi đôi với hình, đôi khi cũng phải nói dối vài câu vì không muốn người ấy suy nghĩ, trong khi bản thân thật khó diễn tả. Hãy tin đi, vì tất cả chúng ta đều được đáp trả xứng đáng với điều chúng ta cố gắng. Hạnh phúc vỡ òa khi thương yêu được đong đếm qua từng ngày. 9. Khóc bao nhiêu lần rồi. Nhưng cũng khóc trước mặt ng con gái khác. Giọt nước mắt giả tạo, lòng người khó đoán lắm. Yêu thì dễ mà thay lòng cũng nhanh…! 10. Rơi nước mắt trước người khác thường nhận lại sự thương cảm. Chứ không ai đau lòng cả. Họ chỉ tội nghiệp bạn hoặc khinh thường bạn mà thôi. 11. Tình yêu vốn dĩ là như vậy. Đôi khi chỉ là một lời nói quan tâm vô tình của người mà mình yêu thương cũng khiến ta vui cả ngày. Nhưng biết bao hành động quan tâm từ người mà ta không thích ta lại chẳng thấy cảm động, ngược lại ta cảm thấy như bị làm phiền. 12. Tha thứ cho họ cũng chính là buông tha cho bản thân mình. Không phải suy nghĩ và ôm những quá khứ làm mình tổn thương. Đã từng thề thốt không bao giờ tha thứ cho đến khi chết đi. Nhưng nghĩ lại mình hãy để tâm hồn thoải mái thảnh thơi hơn là ôm quá khứ. 13. Người đáng tha thì hãy nên tha. Đừng vì mềm lòng mà tha thứ hết lần này sang lần khác. Cuối cùng chỉ nhận lại sự tổn thương mà thôi. 14. Trong tình yêu. Im lặng là chết không muốn tranh luận cãi nhau để giải quyết vấn đề. Một ngày tĩnh tâm còn được chứ nhiều ngày khi đã thành thói quen thì mọi việc đã rẽ sang hướng khác rồi. 15. Điều buồn nhất trong tình yêu đó là khi cãi nhau anh ấy bỏ bạn lại một mình. Mặc dù biết bạn cần anh ấy nhưng vẫn để bạn mặc sức chống chọi với cô đơn. 16. Có những lúc em cho rằng mình chưa hiểu anh và có thể anh chưa cảm nhận được tình yêu từ em, em luôn sẵn lòng dành cho anh thời gian và tình cảm, vì ít nhất hiện tại, mọi thứ của em đều thuộc về anh. Về việc giữ lấy những thứ đó, còn tùy thuộc vào cách yêu của anh! 17. Em sẽ chẳng bao giờ hối hận với những thứ đã đi qua, vì để đưa ra đựơc lựa chọn ấy em đã bỏ gần hết những cơ hội trong đời mình. 18. Cuộc sống có rất nhiều lựa chọn, lựa chọn đúng hay sai thì đều do cách mình nhìn nhận mà thôi. Thanh xuân người con gái, em cũng muốn được một lần dốc hết lòng vì chàng trai của em. 19. Vấp ngã rồi mới thấy. Chỉ còn lại mình em. Còn anh thì đã đi quá xa. Cho đến cùng em vẫn phải tự tiếp tục đi trên con đường đấy. 20. Nếu có ngủ thì lại không muốn thức giấc. Vì khi tỉnh dậy lại có cảm giác như vừa trải qua một điều gì đó khiến bản thân cảm thấy đau lòng.. 21. Thời gian thấm thoát trôi nhanh, đời xuân được mấy đâu mà, cớ sao ta lại hành nhau bằng những điều lặt vặt như vậy. Một câu xin lỗi trân thành cũng đủ để thay đổi cả thế giới. Im lặng là sự khinh bỉ lớn nhất! 22. Lúc đầu, ai cũng cố tỏ ra rằng mình tốt đẹp, nhường nhịn đối phương nhưng có ai mà sống mãi với cái vỏ bọc ấy được rồi đến bộc lộ bản chất, bộ mặt thật, không chịu được nhau, mặt tốt xấu các thứ. Mà không vượt qua được giai đoạn này thì đổ bể. 23. Hết lòng thương một người đôi khi cũng mang cho mình những nỗi đau. Nhưng tình yêu đã, nếu đã tìm được người thương thì cứ hết mình đi, để sau này có không thể cùng bước bên nhau nữa thì ta cũng chẳng phải ân hận vì những ngày tháng bên người chưa chọn vẹn… dù có đau thì ta cũng đã hết lòng hết dạ vậy cũng đành. 24. Chỉ có người ta là trung tâm duy nhất, quên hoàn toàn bản thân. Để rồi đến khi người rời đi, còn đơn độc ở lại, mới đau xót nhận ra, cả tâm hồn đã chằng chịt vết thương, không thể nào nguyên vẹn, cũng không thể nào chữa lành lại được nữa. 25. Đừng kéo dài những mối quan hệ tồi tệ nếu như bạn không tìm thấy sự thay đổi tích cực nào. Nếu nó không làm bạn hạnh phúc hôm nay thì cũng sẽ không làm bạn hạnh phúc những ngày sau. STT Đau Lòng Về Tình Yêu 26. Tôi từng mong rất nhiều vào một người nào đấy có thể hiểu được rằng tôi là phụ nữ, dù có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có lúc bất ổn, dù có kiên cường thế nào cũng sẽ có lúc cảm thấy mệt nhoài. 27. Thất vọng không phải vì người đó không được như mình mong đợi, mà thất vọng vì trước nhiều cách giải quyết, người lại chọn cách im lặng và rời đi, phó mặc mọi thứ cho thời gian chữa lành… Lành hay không, chỉ người ở lại biết! 28. Sự tổn thương sẽ trở thành sẹo, mà sẹo thì dù có trải qua bao nhiêu thời gian thì thời gian cũng chỉ làm vết sẹo của ta mờ đi, chứ dấu vết của nó sẽ chẳng bao giờ hết, vì thế thời gian chỉ làm cho ta hết đau chứ khi nhìn lại vết sẹo thì mọi kí ức về nó đều quay lại, tất cả vẫn còn ở đó. 29. Cứ lần này đến lần khác chỉ vì một chút hành động của người ta mà tổn thương sâu sắc. Cứ tưởng rằng mình sẽ quên nhanh, cơ mà, không phải vậy. Dù đau đớn, tổn thương đến mấy thì vẫn phải tỏ ra mình ổn thôi vì con gái không được yếu đuối trước người con trai mà mình thích, đúng không nhỉ? 30. Bạn từng cho rằng sẽ không bao giờ quên được những tổn thương mà mình phải chịu, nhưng rồi tất cả cũng sẽ phôi pha. Bạn từng cho rằng mình sẽ chẳng bao giờ quên được người từng rời bỏ bản thân, thế nhưng sau đó, bạn lại nhận ra chẳng có ai không sống nổi khi phải rời xa một người. 31. Thực ra tổn thương cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát, mấu chốt là sau khi vấp ngã, bạn có thể một lần nữa đứng dậy hay không. 32. Trên thế giới này, chuyện tàn nhẫn nhất không phải không gặp được người mình yêu, mà là gặp rồi nhưng cuối cùng lại bỏ lỡ nhau. Trên thế giới này, chuyện đau lòng nhất không phải người bạn yêu không yêu bạn, mà là sau khi yêu bạn, người đó lại chẳng thể yêu bạn đến cuối cùng. Chúng ta đã từng yêu nhau, nghĩ đến mà lòng chua xót không thôi. 33. Về sau thế gian này gió cắt da, sương buốt thịt, có ta che chắn cho người, đời này kiếp này chỉ biết một mình người, chẳng sợ phải vứt bỏ cả dặm vương thổ nước biếc non xanh. 34. Trong tình yêu, người chịu đau khổ luôn là người không dám buông tay. 35. Con gái khi đau lòng là lúc dễ dàng chấp nhận người khác nhất, cho nên bạn cứ liên tục gây tổn thương thì chẳng khác nào ép cô ấy chấp nhận người khác. 36. Giông bão của cuộc đời là giông bão nhỏ. Đối diện với giông bão một mình, không có người, mới là giông bão lớn. Bão tố lòng. 37. Thanh xuân của người con gái giống như pháo hoa, khoảnh khắc rực rỡ nhất, người qua kẻ lại ngắm nhìn rất đông, nhưng rồi giây phút lụi tàn lại chỉ có thể lặng lẽ trải qua một mình. 38. Cảm giác tồi tệ cũng giống như khói, không có dinh dưỡng, nhưng chẳng hề mất đi, cứ từng chút từng chút ăn mòn chính mình. 39. Hóa ra, kể cả mất đi cái không thuộc về mình, con người ta vẫn sẽ cảm thấy đau lòng. Có lẽ đó chính là bản chất xấu xa của con người. 40. Nếu có thể quay lại ngày ấy, em sẽ chọn không quen biết anh. Không phải vì em hối hận, chỉ là không thể đối mặt với một kết thúc mà không có anh kề bên. 41. Hết yêu rồi thì dù có tốt đẹp đến mấy cũng trở nên nhạt nhòa. Đừng trách bản thân chưa đủ tốt, cũng đừng bi lụy mà níu kéo người ta. Vì nếu là yêu thật sự thì chẳng ai bỏ rơi ai cả, chỉ là, mình không phải là người mà họ muốn bận tâm mà thôi. 42. Miệng bảo không yêu, lí trí bảo buông tay, mọi người lại bảo đừng lún sâu, nhưng tim lại nhói, thói quen nhớ đến anh… 43. Bạn có biết cảm giác đau lòng thực sự là gì không? Là giống như có cái gì đó trong tim bạn nứt ra, là những giọt nước mắt không thể ngững được và bạn không thể che dấu được sự tổn thương của mình. Đấy chính là đau lòng. 44. Lựa chọn người mình yêu. Lựa chọn yêu thầm, lựa chọn tình yêu hèn mọn, lựa chọn tình yêu mà ngay cả chúng ta đều ý thức được tình yêu đó đang từng chút từng chút vệt từng vết thương trên tim 45. Khi một người gặp chuyện đau lòng, ngoài thời gian ra, còn có một phương pháp chữa lành vết thương hữu hiệu nữa, đó là để người đó gặp phải chuyện còn đau lòng hơn. Như thế, họ sẽ chỉ mãi nghĩ về chuyện đau lòng hơn mà thôi. 46. Em luôn cho rằng sau này có xảy ra bất cứ biến cố gì, chúng ta ít nhiều vẫn còn là chúng ta của trước kia, vẫn không quên sơ tâm lúc đầu. Nhưng em đâu biết rằng, một số người sơ tâm ban đầu chính là dã tâm rồi! 47. Tôi nói với bản thân phải kiên cường. Nhưng mỗi sáng khi tỉnh giấc tôi lại nhớ ra tất cả, và thế giới ngoài kia vẫn trôi đi như vậy, không có thứ gì ngừng lại để than khóc cho tôi. Giữa thế giới rực rỡ đến đau lòng này, tôi lặng lẽ lụi tàn và thối rữa. 48. Tại sao mỗi khi có một mối quan hệ mới, người ta lại dễ phũ phàng với những mối quan hệ trước đó? Đau lòng. 49. Thật ra tiếc nuối này, bạn có thể giả vờ phớt lờ nó đi, hân hoan đến với những cuộc chơi mới, hào sảng ở ngoài kia. Nhưng cũng chỉ bạn hiểu thấu, dù cất công đi cùng với thời gian lâu như vậy rồi, bạn vẫn cứ đau lòng. 50. Có những điều tôi biết, tôi nhìn thấy, tôi đau lòng, nhưng tôi chọn im lặng. STT Đau Lòng Khi Tan Vỡ 51. Đưa tay nhặt lấy lá vàng, hạt mưa rơi rớt lòng này quặn đau. 52. Vốn là thương một người, đến độ sẵn lòng thương cả nỗi buồn của người ta. 53. Đau khổ thực sự là không có nước mắt, chỉ nghe thấy tiếng tim nứt thành từng mảnh, bi thương như thủy triều dâng từ gót chân lên đỉnh đầu, muốn kêu cứu nhưng không thể cất tiếng. 54. Tôi đã trốn đi một cách đớn hèn, thi thoảng ai đó gợi lại, lồng ngực bên trái tôi chợt nhói lên. Sợ những ngày như thế. Lặng, bất lực. Ước chừng thời gian có thể trôi nhanh đi hoặc giá mà, cuộc đời cho tôi chết đi từng khoảng khắc ấy. 55. Có lẽ thích một người nhất định sẽ không thích mình còn đau lòng hơn thích một người mình ghét nữa. 56. Chúng ta ít khi đau lòng bởi sự thật, nhưng cực kì tổn thương vì những lời nói dối. 57. Từ đầu đến cuối người ta chỉ đem hứa hẹn ban phát cho bạn. Bạn dùng cả đời để trân trọng chúng, còn đối phương đã quên mất ngay sau đó. 58. Thanh xuân thật đẹp, đẹp đến mức nhiều năm về sau nhớ lại, vẫn còn thấy đau. 59. Tôi đã từng đọc được ở đâu đó thế này, khi người ta bình thản với việc không có mình ở bên cạnh, thì có nghĩa là trong họ mọi thứ về mình đã không còn trọn vẹn nữa rồi… 60. Trong lòng đã cô đơn, thì ở thành phố này hay thành phố khác cũng vậy. Đã không thể bên người mình yêu, thì ở bên ai cũng vô nghĩa vậy thôi! 61. Chia tay vốn không đáng sợ. Đáng sợ chính là khi chia tay rồi, bạn vẫn không thể quên người ấy. Mọi thứ xung quanh bạn, luôn gợi nhớ bạn về một người, người cũ, người giỏi làm đau lòng bạn. 62. Nhiều người vốn dĩ tò mò lắm cảm giác khi yêu xa là như thế nào? Thật ra cũng đơn giản thôi, là trong tim bạn có một thành phố, nghĩ đến là tim đập chân run. Đối với người khác đó vốn chỉ là một nơi bình thường, còn đối với bản thân bạn, nơi đây là chỗ cất giữ một nửa thế giới của bạn. 63. Tuổi trẻ từng đau lòng vì một người, là minh chứng bạn đã có một thanh xuân trọn vẹn. 64. Nhiều lúc rất đau lòng nhưng lại chắc biết tìm ai để kể. Nên nhiều lúc rất rất đau lòng, cũng chẳng còn buồn kể với ai. 65. Mẹ dặn đừng để bất kỳ một ai có cái quyền làm tổn thương lòng tự trọng và trái tim của con. Vì bất kì ai cũng không có cái quyền được làm con đau nếu họ nói yêu con. 66. Con người là vậy, khi còn yêu những nụ hôn ngọt ngào nhiều đến mấy cũng chưa bao giờ là đủ. Vậy mà khi hết yêu, đến hơi thở cũng khiến đối phương thấy chán ghét. 67. Người nên đến thì sẽ đến, người nên đi bạn không có cách nào giữ lại được. Đừng ép người, đừng bận tâm đau lòng vì một chuyện. Buông bỏ chấp niệm, vạn sự tùy duyên. Đây mới chính là cuộc sống… 68. Cái cảm giác trải qua bao nhiêu khó khăn khổ cực để đến được bên người mình yêu, rồi nhận ra rằng họ không giống như những gì mình cảm nhận, và thấy rằng mình không yêu họ đến thế; cảm giác ấy thực sự rất rất đau lòng. 69. Một cái ôm là cách điều trị hiệu quả nhất cho những người đang chịu đớn đau… 70. Chỉ là một phép thử thôi mà sao đau lòng đến thế! Có lẽ hắn đã quá mong chờ vào mối quan hệ này rồi. 71. Mọi người đau lòng, thường không phải vì tình yêu đã kết thúc, mà bởi vì khi mọi thứ đã kết thúc rồi, duy nhất chỉ có yêu vẫn còn. 72. Thực sự vẫn còn rất nhiều điều khiến bạn vui vẻ, cớ sao cứ nhìn mãi vào những thứ khiến bạn đau lòng thế. 73. Điều đau lòng nhất không phải là không được nhìn thấy nhau nữa mà chính là cho dù có ở cạnh bên cũng phải vờ như là không thấy. Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt… 74. Hoá ra đau lòng nhất không phải là khi chúng ta bội ước quên hẹn, mà là khi lời hứa đã được làm tròn, còn tụi mình lại khuyết mất nhau… 75. Trải qua đau đớn mới biết cách bảo vệ bản thân. Phải khóc mới biết cảm giác đau lòng là gì. Phải ngu ngốc mới biết đúng lúc kiên trì và buông bỏ. Phải yêu mới biết hóa ra bản thân rất yếu ớt. Thật ra cuộc sống cũng không cần thiết phải cố chấp như vậy, không có gì là không vứt bỏ được. 76. Lúc này ta chẳng còn sợ gì nữa, ta đã không còn biết tới sợ nữa rồi. Trái tim của ta đã đau tới mức tê dại rồi, thậm chí đến cả sợ cũng chẳng biết là gì nữa. 77. Thật ra người ta trở nên hoàn hảo hơn là vì đã trải qua nhiều sai lầm trong quá khứ. Ngoại trừ mình ra không ai biết những điều đó đã làm mình đau đớn như thế nào. Thật buồn, mình lại không thể sẻ chia cho ai… và cứ thế vẫn buồn, mãi buồn. 78. Không biết nên nói tạm biệt như thế nào… Cuộc sống luôn có lúc đau đớn đến mức không thể nói lời chia tay. 79. Không phải càng nhiều nước mắt thì càng khổ sở mà là rõ ràng rất muốn khóc nhưng lại khóc không ra một giọt nào, toàn bộ đau đớn chôn sâu ở dưới đáy lòng, từ từ chúng sẽ trở nên khô khốc thối rữa. 80. Thích và theo đuổi một người, có lẽ là một chuyện rất khó. Nhưng để giữ trọn nỗi nhớ thương da diết trong lòng có khi còn mệt mỏi hơn. 81. Đau đớn nhất trong tình yêu là không phải cậu không yêu tớ, mà là cậu có người yêu nhưng vẫn cố tình trêu đùa tình cảm của tớ. 82. Em đã đem tất cả những lời tình yêu ngọt ngào nhất của cuộc đời nói cho anh nghe, nhưng anh lại đem những lời ngọt ngào ấy nói cho cô ấy nghe.. 83. Có bình yên nào mà không từng trải qua những đau đớn và xót xa, có tình yêu nào đơm chồi nảy nở, nếm trải mật ngọt mà không từng có những phút giây vương phải chút vị cay, chạm phải chút vị đắng khiến bản thân nhói lòng. Vậy nên dù cho có là ai đi chăng nữa, chúng ta hãy cứ can đảm yêu đi. Duyên đến can đảm đón nhận, duyên đã tận thì dũng cảm buông tay… 84. Nhiều năm về sau, khi nhớ lại ngày tháng đã qua, tôi ngơ ngẩn nhận ra, nỗi đau biệt ly không khiến tôi đau đớn bằng những kỷ niệm ngọt ngào. Vị ngọt của quá vãng tựa như sợi chỉ mỏng manh, sắc mảnh cứa vào vết thương đã khép miệng… 85. Điều đau đớn nhất không phải là bạn đã thất bại, mà là vốn dĩ bạn có thể thành công. STT một mình vẫn ổn tâm trạng STT buông tay tâm trạng buồn STT khóc một mình vì tình yêu STT đêm khuya tâm trạng Đau lòng là cảm xúc nghẹn ngào khó tả, cái cảm xúc còn thương nhưng lại chia xa, không thể ở bên nhau. Trên là status đau lòng sẽ khiến bạn có sự cảm thông và cái nhìn sau sắc hơn về tình cảm không trọn vẹn. Và đừng quên ghé đến hàng ngày để xem nhiều bài viết trong danh mục status nhé, chúc bạn một ngày vui vẻ. Các Bạn Đang Xem Bài Viết STT Đau Lòng, 85+ Câu Status Ngắn Đau Lòng Khi Trái Tim Tổn Thương Tại Danh Mục Status Hay Về Tình Yêu của Blog Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé! Bài Viết Liên Quan STT Tháng 6 Hay & Câu Nói Về Tháng 6 Nồng Nàn, Rực Rỡ STT Tháng 5 Viết Về Cô Gái Hoang Dại, Chợt Nắng & Chợt Mưa STT Im Lặng, 75 Status Sự Im Lặng Trong Tình Yêu Là Cách Tốt 88+ STT Tuổi Trẻ & Trích Dẫn Tuổi Trẻ, Tuổi Thanh Xuân Tươi Đẹp STT Tổn Thương Đau Lòng, 50 Câu Nói Về Trái Tim Thương Tổn STT Tháng 4, Status Chào Tháng Tư Mùa Hoa Loa Kèn Khoe Sắc STT Về Cảm Xúc & 150 Status Xuất Phát Từ Cảm Xúc Trái Tim STT Vô Tâm, 85+ Status Thờ Ơ & Vô Tâm, Im Lặng Tàn Nhẫn Đau cơ và đau xương đều ảnh hưởng đến các bộ phận tượng tự trên cơ thể, cường độ cơn đau cũng tương tự nhau, do đó để phân biệt hai triệu chứng này khá khó. Tuy nhiên, nhìn chung, cảm giác đau xương sắc hơn, sâu hơn và suy nhược hơn so với đau cơ. Đau xương cũng có thể kéo dài hơn đau cơ và cần được chăm sóc y tế nhiều hơn. Ngược lại, cơn đau cơ có cảm giác rộng hơn và vị trí đau chính xác rất khó xác định. Để phân biệt đau cơ và đau xương, từ kinh nghiệm thực tế trong thăm khám, điều trị, các bác sĩ phân loại như dưới nhân của đau xương Có nhiều nguyên nhân gây đau xương, trong đó điển hình là loãng xương, chấn thương xương và u xương là bệnh làm cho xương mỏng, yếu và dễ gãy. Điều này làm tăng nguy cơ chấn thương xương. Bệnh phổ biến hơn ở người lớn tuổi, do thiếu canxi và vitamin D. Loãng xương không gây đau đớn cho đến khi nó gây ra xẹp đốt sống hoặc gãy thương xương có thể dẫn đến gãy một phần hoặc toàn bộ xương. Tùy thuộc vào loại và lực chấn thương, xương có thể bị gãy theo nhiều cách khác nhau - theo chiều dọc, chiều ngang hoặc thành hai hoặc nhiều thư xương Nhiều loại ung thư bắt đầu trong các mô hoặc tế bào của xương, hoặc xung quanh xương. Ung thư xương hiếm khi gặp ở người lớn mà phổ biến ở những người trẻ hơn trong độ tuổi từ 10 đến 30. Chỉ hơn 10% trường hợp gặp ở những người trong độ tuổi 60 và 70. Một số người phát triển ung thư xương do di nhân của đau cơĐau cơ phổ biến hơn đau xương, nhưng nguyên nhân của đau cơ có thể không rõ ràng. Đau cơ hay còn gọi là đau nhức cơ có thể liên quan đến khớp, dây chằng, gân và các mô mềm kết nối chúng với xương và các cơ quan. Chấn thương cơ thường gặp ở các vận động viên và những người tham gia các môn thể thao có cường độ vận động cao. Khi vận động cơ có thể bị thương do ngã hoặc do tác động của lực bên ngoài. Đau cơ xơ hóa là một loại đau cơ phổ biến, nó gây ra những cơn đau dữ dội lan rộng khắp cơ thể. Cơn đau ảnh hưởng đến giấc ngủ và tinh thần, cảm xúc của người bệnh. Những người bị viêm khớp dạng thấp và lupus có nguy cơ cao bị đau cơ xơ hóa. Các yếu tố khác làm tăng nguy cơ mắc bệnh là béo phì, tiền sử gia đình bị đau cơ xơ hóa và một số bệnh nhiễm virus nhất định. Theo các bác sĩ, dù là đau cơ hay đau xương, khi cơn đau kéo dài hơn 48 giờ hoặc gây trở ngại cho cuộc sống hàng ngày, người bệnh nên liên hệ với bác sĩ để có hướng điều trị phù hợp. Mã hàng 9786049769450 Tên Nhà Cung Cấp AZ Việt Nam Tác giả Trí NXB NXB Văn Học Năm XB 2019 Trọng lượng gr 220 Kích Thước Bao Bì x Số trang 201 Hình thức Bìa Mềm Sản phẩm bán chạy nhất Top 100 sản phẩm Truyện ngắn - Tản Văn bán chạy của tháng Giá sản phẩm trên đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như Phụ phí đóng gói, phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh,... “Em đã làm gì nên tội nên tình mà anh nỡ tàn nhẫn với em đến vậy. Có phải tội của em là đã quá yêu một người bằng trọn vẹn con tim, trao cho một người cả tấm chân tình, sống bằng tất cả cảm xúc vì họ, để rồi khi họ biến mất khỏi cuộc đời mình thì mình trắng tay như thua một ván bài, như một quân tốt bị đá khỏi bàn cờ. Có phải đó là lỗi của em, phải không anh? Anh nói đi, nói cho em biết, có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau khi một người đang sống trong yêu thương ngập tràn thì bỗng nhiên người kia bốc hơi biến mất để lại mình giữa những chơ vơ, cô độc. Đó là thứ nỗi đau không thể diễn tả bằng lời mà anh phải lấy tay đặt lên ngực em để nghe rõ những nhịp thở trong em cứ ngụp lặn, cứ nhói lên từng cơn vì anh! Em đau lòng lắm. Anh vừa lòng chưa?” Tôi tin rằng khi bạn đọc tựa sách “Em Đau Lòng Lắm. Anh Vừa Long Chưa?”, bạn sẽ thấy mình đâu đó trên từng câu chữ ấy. Đó là những ngày tháng bạn ngốc dại tin yêu một người bằng cả tấm chân tình, để rồi khi họ cất bước quay đi, bạn trắng tay, chẳng thể nói được gì ngoài việc thốt một câu như lời trách cứ cho một cuộc tình buồn – Em Đau Lòng Lắm. Anh Vừa Lòng Chưa? Nhưng đừng vội nghĩ đây là quyển sách chỉ mang một màu sắc buồn bã đau thương. Bởi vì, sau đau thương, người ta sẽ mạnh mẽ bước đi, sau khi một cánh cửa này đóng lại thì một hạnh phúc khác sẽ mở ra. Và quyển sách này, sẽ dắt bạn đi đến tận cùng của nỗi đau để bạn biết được giá trị của bản thân ở đâu mà vững vàng, kiên tâm sống tốt, trân quý chính mình. “Nhưng dù sao đi nữa, dù cho là nỗi đau, buồn thương hay có bất cứ điều gì xảy ra trong vài ba cuộc tình cũng không còn làm mình gục ngã. Hãy nói lời cảm ơn về tất cả, chúng ta không biết trước ai sẽ bước đến hay ra đi trong cuộc đời mình. Nhưng chúng ta có quyền trang bị cho mình một trái tim mạnh mẽ, để dù cho có ai bất ngờ “bốc hơi”, mình cũng không chênh vênh. Đừng căm hận, hãy cảm ơn!” “Yêu đương, suy cho cùng cũng như mây trên bầu trời, ai giữ nỗi người muốn đi, ai đủ sức níu kéo người đã hết thương.” Mong tất cả các bạn, sau khi cầm trên tay quyển sách này, hãy đọc nó vào một ngày xinh đẹp nhất để thấy rằng chúng ta đáng được yêu thương, đáng sống những ngày an nhiên cõi lòng! “Hờn giận làm chi những dại khờ năm ấy. Thương cũng đã trót thương rồi. Đau cũng đã trót đau rồi. Anh là của em hay là của ai, giờ này có nghĩa lí chi đâu! Hãy giữ lại những gì đẹp nhất mà một thời bên nhau.” Kết thúc giờ học, Mạc San Du thu sếp sách vở. Ngải Lâm đứng bên cạnh, nói "Đi chợ đêm không?" Mạc San Du từ chối, "Không đâu, các cậu đi đi." Ngải Lâm nhăn mày, "Sao vậy, chẳng phải hôm nay tên mặt lạnh không đến đón cậu à?" "Tôi còn có việc phải làm." "Việc gì?" "Sắp đến sinh nhật của Lục Tư Hoằng rồi, tôi còn phải chuẩn bị quà cho cậu ấy nữa." Mạc San Du đeo balo lên vai "Hôm khác đi cùng các cậu nhé." Cao Kiến Văn âm thầm liếc mắt, Trình Gia Khải tựa lưng trước cửa, lẳng lặng không nói gì. "Hừ." Ngải Lâm có chút bất mãn, bắt đầu nói bừa, "Cần gì phải nhọc công chứ, đại thiếu gia như tên mặt lạnh ấy có thiếu cái gì đâu, tôi thấy tự cậu tặng luôn bản thân xem ra còn hợp ý cậu ta hơn."Dứt lời, sau lưng bỗng thấy lạnh toát, kế đó cơn đau từ cổ bỗng ập đến, Ngải Lâm hét toáng Gia Khải chụp cái cổ Ngải Lâm, kéo cô ấy về sau rồi buông ra, lạnh nhạt nhìn cô ấy, "Nói bậy bạ cái gì đó!"Ngải Lâm thấy vẻ mặt anh, lập tức ngậm miệng, nhưng vẫn không nhịn được, lại quát lên, "Có cần mạnh tay vậy không, đau muốn chết."Cô ấy xoa xoa sau cổ, Cao Kiến Văn có chút lo lắng, "Đau lắm không?"Ngải Lâm hừ một Gia Khải nhìn Mạc San Du, "Đừng có nghe cậu ấy nói bậy."Thấy Mạc San Du không lên tiếng phản ứng, Trình Gia Khải càng nôn nóng hơn, "Cậu có nghe tôi nói không vậy?"Mạc San Du khinh thường nhìn Trình Gia Khải, "Tai tôi có bị điếc đâu."Trình Gia Khải vẫn không thấy yên tâm, bước chân liên tục bám sát theo cô, "Lời cậu ấy nói cậu đừng có mà để ý, thi đại học không còn xa lắm đâu, phải tập trung vào việc học, mấy chuyện linh tinh đừng có nghĩ tới, biết không?"Mạc San Du còn tưởng mình nghe lầm, cô ngoáy lỗ tai lộ vẻ bất ngờ, "Cái gì cơ, tập trung vào việc học á, Trình Gia Khải, cậu mà cũng biết nói mấy lời này hả?""Sao chứ, sao tôi không được nói thế?"Mạc San Du cười cười."Này, biểu cảm gì vậy, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy tôi đang thay đổi? Nói một câu khen thưởng hay cổ vũ không được à?" Sao không nhìn thấy được chứ, năm nay, Trình Gia Khải đã cố gắng rất nhiều, không cần cô phụ đạo thường xuyên như trước, nhưng điểm số vẫn không bị thụt ra anh rất thông minh, tiếp thu rất nhanh, lúc trước thành tích dở tệ là do lười biếng không chịu học hành đàng hoàng mà cần anh chịu chăm chỉ tập trung, đạt được thành tích tốt là một chuyện rất dễ dàng."Được rồi, biết đại thiếu gia cậu giỏi rồi, có chăm chỉ cố gắng, rất đáng khen." Cô mỉm cười, còn cho một tràng vỗ tay làm phụ Gia Khải không thèm thẹn quá hoá giận, tiếp tục lãng vãng theo sau, lôi ngược balo cô lại, nhẹ nhàng nhấc lên, "Khi nào mới hết bận?"Thoáng chốc, trên vai nhẹ bẫng không còn trĩu nặng như trước, Mạc San Du đáp, "Vài ngày nữa."Cô còn phải chuẩn bị để đón sinh nhật của Lục Tư Hoằng, đã hẹn anh ngày mai đến trấn Dương Liễu Thanh rồi."Ờ." Trình Gia Khải thờ ơ đáp."Hôm nay cậu cứ đi trước đi." Mạc San Du Gia Khải nói "Đưa cậu về trước." "Không cần." Cô nói "Tôi đi xe bus."Anh liếc cô, "Sao? Được đưa đón quen rồi, không quen ngồi xe đạp nữa phải không?"Mạc San Du bị châm chọc, cô đánh một cái, mu bàn tay đập vào bụng Trình Gia Khải, "Ai nói thế?"Cô đánh như phủi bụi, không đau lắm, nhưng anh vẫn khoa trương xoa bụng, nói "Không phải thì đừng nhiều lời, đưa cậu về không mất bao nhiêu thời gian của anh đây đâu.""Được, tuỳ cậu, tôi cũng đỡ phải chờ xe bus."Trình Gia Khải chậc lưỡi, chỉ vào cô với vẻ thất vọng, "Coi cậu kìa, một chút tỏ lòng biết ơn cũng không có."Cô hất tay anh, "Chị đây ép cậu à?""Là do anh đây tự nguyện, được chưa!"Ngải Lâm nói với theo, "Vậy hôm khác đầy đủ rồi hẵng tụ tập, dẫn theo Gia Duyệt nữa."Mọi người đều tán Kiến Văn hỏi, "Uống trà sữa không?""Không đi đâu." Ngải Lâm đẩy vai cô ấy, cò kè, "Đi đi, tôi khao.""Có phải cậu định hại tôi thành lợn béo không? Đã uống liên tục hai ngày rồi.""Sao có thể, cái thân hình gầy như que tăm của cậu mà cũng ảo tưởng uống vài ly sẽ trở nên đầy đặn sao?"Ngải Lâm lườm cậu rách mắt, "Nói gì đó?"""Đi đi, đừng nói nhiều." Dứt lời liền lôi kéo cô ấy."Đã nói không uống mà." Rõ ràng từ chối chẳng hề có tác dụng, vẫn bị cậu lôi đi xềnh qua Trình Gia Khải và Mạc San Du, Cao Kiến Văn vẫn không dừng bước, vừa chạy vừa kéo theo Ngải Lâm, ngoái đầu về sau, "Vậy đại ca cứ đưa cậu ấy về, chúng tôi đi trước nhé."Bóng lưng của hai người họ ngày càng xa, cho đến khi khuất dạng ở lối rẽ cầu Trình Gia Khải nâng balo của Mạc San Du chưa từng buông xuống dù chỉ một giây, bước chân cùng nhịp với cô, song song trên lối hành lang nắng hất xuống, kéo dài bóng hai người trên nền Gia Khải nghiêng đầu nhìn sang, hạt nắng còn sót lại như đang mơn trớn trên nửa gương mặt của Mạc San Du, anh nhìn ngắm nhìn chốc lát, có chút thất thần, bàn tay còn lại không tự chủ đưa lên, dường như muốn chạm vào hạt nắng trên gò má trắng nõn này, Mạc San Du bất ngờ xoay đầu, khiến Trình Gia Khải đang ngẩn ngơ bỗng giật mình, tay dừng ở giữa không trung, chưa kịp thu San Du nhìn anh cảnh giác, "Làm gì đó?"Trình Gia Khải nhanh chóng thu hồi biểu cảm, tay cũng không thu lại, trực tiếp đặt trên tóc cô, xoa loạn lên."Cậu bị điên hả?" Cô trừng mắt nhìn anh, khua tay hất ra, "Sao lại bới tóc tôi!"Trình Gia Khải nhún vai, trước vẻ mặt khó chịu của cô, anh còn khinh khỉnh nói "Trông rất giống tổ chim, nhìn rất vui mắt."Còn dám nói tóc cô như cái tổ chim á?"Cậu bị thần kinh hả, muốn ăn đập không?" Dứt lời, cô lập tức đập một phát vào đầu Gia Khải ôm đầu la toáng lên, "Đánh thật hả!"Gào xong, anh chợt thả tay, buông balo của cô balo không nặng lắm, nhưng từ nãy đến giờ vẫn luôn được anh nhấc lên, bây giờ thình lình thả xuống, hai vai liền bị kéo San Du nghiến răng, "Đánh mà còn có giả nữa sao, lại đây, tôi đánh thêm vài cái nữa cho cậu chấp nhận sự thật nhé."Trình Gia Khải lập tức bật ra xa, oán giận trách móc "Chỉ giỏi thô bạo với tôi." "Còn không phải do cậu trêu chọc hả?"Anh bị cô lườm trắng mắt, ngoan ngoãn bước lại gần, tiếp tục nâng balo giúp cô, nhưng vừa mới giữ được một lúc, lại bất chợt kéo balo lên cao rồi thả này, Mạc San Du thiếu chút nữa đã bị balo giật ngược về sau, cô tức tối hét toáng lên."Muốn chết hả!"Dứt lời, Trình Gia Khải đã vèo một cái, cách xa hơn mười bậc thang, xoay đầu đắc ý trêu San Du nghiến răng ken két, "Đúng là thích kiếm chuyện mà." Cô chỉnh lại balo, vù một cái đuổi theo, nhưng làm sao nhanh bằng Trình Gia nhỏ đến lớn, cái trò rượt bắt này, người phải thở hồng hộc luôn là cô, cái tên này như gắn mô tơ dưới chân ấy, chạy biến thì hay.***Ngày 4/9 Mạc San Du cùng Lục Tư Hoằng hẹn nhau đến trấn Dương Liễu chiều, hai người cùng nhau đến ga tàu tàu đông người lên xuống, không ngừng xô đẩy, bởi vì hết chỗ ngồi, hai người chỉ có thể đứng chờ, Lục Tư Hoằng giữ chặt Mạc San Du ở phía trước, tay trái anh vòng qua trước hai vai cô ôm vào, tay phải cầm balo của cô, sau lưng cũng đeo một thoảng có người chen chúc, Mạc San Du lùi ra sau, lưng dán chặt vào ngực Lục Tư Hoằng, đôi bàn tay ôm giữ lấy cánh tay cúi nghiêng đầu, môi kề sát bên tai cô, "Khát nước không?"Mạc San Du gật Tư Hoằng lùi ra, lấy bình nước, mở nắp đưa cho Mạc San ngửa đầu uống mấy ngụm, lại đưa đến bên miệng Tư Hoằng nhanh chóng uống nốt, lại cất gọn vào balo, lúc này loa thông báo vang lên, chuyến tàu của hai người sắp khởi vé tàu theo dòng người bước lên trấn Dương Liễu Thanh mất hơn một giờ, sợ Mạc San Du buồn chán, Lục Tư Hoằng chuẩn bị một ít đồ ăn vặt mang theo cho cô ăn trên balo xuống, tàu vẫn chưa chuyển động, Lục Tư Hoằng lấy gói que cay xé ra đưa cho Mạc San Du."Ăn một ít thôi, đừng ăn hết." Anh dặn phần anh, lấy sách ra San Du một tay cầm gói que tay, một tay cúi người lục Tư Hoằng ngó theo, "Cậu tìm gì vậy?"Không thấy cô đáp, anh vừa định buông sách xuống thì cô đã ngẩng đầu lên, trên tay cầm túi hạnh nhân."Muốn ăn sao không bảo tôi lấy." "Cái này lấy cho cậu." Cô nói, nâng quyển sách lên cho anh, "Đọc tiếp đi."Mạc San Du xé túi hạt nhân, ghé đầu sát vào bắp vai Lục Tư Hoằng, vừa ăn que cay, vừa bóc hạnh nhân đút cho bắt đầu chuyển động, lăn bánh trên đường ray phát ra âm thanh ầm Tư Hoằng nghiêng đầu, lấy gói que cay trên tay Mạc San Du, "Bảo cậu ăn ít một chút, sao không tự giác vậy!""Tại cậu mua mà." Cô lập tức đổ lỗi cho Tư Hoằng nhìn cô, "Mua không đúng vị cậu có chịu ăn đâu, còn trách tôi." Anh nói, "Không phải không cho cậu ăn, chỉ là ăn quá nhiều đồ cay nóng sẽ không tốt, lần trước bị nhiệt vẫn chưa sợ hả?"Nghĩ đến cảm giác bị nhiệt miệng, nhức nhói không tả bất giác đưa tay sờ lên Tư Hoằng đưa nước cho cô, đợi cô uống xong mới hỏi "Có muốn ngủ một lát không?"Mạc San Du gật đầu, trên toa lắc lư chao đảo, cũng không phải lần đầu cô đi tàu hoả, nhưng vẫn bị say thần cô vẫn còn tốt, bây giờ ngủ sẽ không sao."Vậy cậu ngủ một giấc, đến nơi tôi sẽ gọi cậu."Mạc San Du vươn tay, đè lên trang sách của anh, "Cậu cũng đừng đọc sạch, trên xe dễ bị chóng mặt lắm."Lục Tư Hoằng nhanh chóng gấp sách lại, đặt qua một bên, "Không đọc." Anh nghiêng ngưởi, đưa vai tới gần để cô dựa, "Cậu ngủ đi."Mạc San Du ngoan ngoãn dựa San Du bị say xe, giấc ngủ không thẳng, mới nửa giờ đã tỉnh dậy, Lục Tư Hoằng chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, cô vừa cử động, anh liền mở mắt."Sao vậy? Không ngủ được hả?" Tàu chỉ mới đi một nửa nói "Ngủ được một lúc.""Khó chịu à?"Mạc San Du gật Tư Hoằng lấy túi ô mai, mở ra đút cho cô, "Ăn cái này sẽ thấy đỡ hơn một chút." Sau đó lại thở dài, sờ má cô "Bị say tàu hoả sao còn nằng nặc đòi đi làm gì."Năm ngoái, Ngải Lâm đã đi rồi, luôn miệng khen phong cảnh trên đường rất đẹp, đặc biệt là lúc hoàng hôn, đồng cỏ cao cao ở phía xa dập dềnh lay động giữa bầu trời đỏ au như cái trứng lòng đào, dãy núi phía xa lén lút trốn sau rặng mây bồng bềnh, tất cả đều được thu vào máy Mạc San Du vừa nhìn thấy video clip, liền quyết tâm sẽ đi cùng Lục Tư Hoằng ngắm nhìn cảnh sắc chấp cả việc cô bị say giờ, Mạc San Du quy hết tội cho Ngải Lâm, "Cậu ấy nói có rất nhiều phong cảnh đẹp trên đường, còn có thể nhoài người ra bên cửa hưởng thụ làn gió mát nữa.""Còn muốn nhoài ra ngoài ngắm nhìn?" Lục Tư Hoằng không tin nổi nhìn chạy trên đường ray chẳng hề êm ả, ngồi thôi cũng đã lắc lư, lại còn ngó đầu ra ngắm nhìn, Lục Tư Hoằng thật không nói nên không đáp, nhưng ánh mắt rõ là đang chờ nhìn cô chăm chăm, "Chỉ ngồi thôi đã thấy chóng mặt, còn muốn học theo người khác?" Anh không cho cô có cơ hội đòi hỏi, nói tiếp, "Với tốc độ chuyển động này, đừng nói là cậu bị say xe không thể chịu nổi, ngay cả Ngải Lâm bạn cậu, thử nhoài ra ngoài gác cằm trên bệ xem não có bị lắc tung ra không!"Mạc San Du "...""Cũng đâu đến mức khoa trương như vậy." Cô chống nói khoa trương?Lục Tư Hoằng nói, "Ngắm phong cảnh thì ngắm phong cảnh, còn chuyện ló đầu ra ngoài, cậu đừng nghĩ sẽ bắt chước theo." Anh kéo tay cô, "Cậu muốn ngồi gần cửa sổ chính là vì mục đích này đúng không, vào trong ngồi đi!"Mạc San Du dùng dằng, "Không gác cằm là được chứ gì?" Không thể phủ nhận lời anh nói rất có lý, đúng là tưởng tượng thì rất đẹp, nhưng thực tế..."Cứ nghiêng đầu nhìn bình thường là được rồi." Lục Tư Hoằng gật đầu, "Nào, đổi chỗ.""Không đổi đâu." Cô cự nhìn cô, cô lại nói, "Tôi đang khó chịu, không muốn di chuyển."Lục Tư Hoằng thở dài, xoa đầu Mạc San Du một cái, lại đút một viên ô mai cho cô, lấy bình nước đợi cô ăn xong, mới mở nắp đưa cho nói, "Đến trấn Dương Liễu Thanh phải mất hơn nửa giờ nữa, cậu ngủ thêm một lát đi, nếu không đến nơi sẽ không có tinh thần.""Ngủ không được, chút nữa còn phải ngắm cảnh đẹp.""Thật ra vế sau là lý do của vế trước phải không!" Anh xoa đầu cô, sau đó kéo đến gần, cúi đầu khẽ San Du cười khúc cong ngón trỏ, dịu dàng khẩy lên đầu mũi cô, "Không nghỉ ngơi cho tốt, lúc đến nơi chỉ sợ tinh thần cậu không được tốt."Hai chữ "lo xa" biểu hiện rõ trên mặt Mạc San Du, "Đi với cậu làm sao mà không có tinh thần chứ."Vả lại cô là một vận động viên thể thao đấy, đâu có yếu kém đến vậy, chẳng qua chỉ bị say xe một chút thôi ép Mạc San Du đổi chỗ được, Lục Tư Hoằng chuyển sang cưỡng chế cô dựa lên vai trên xe lắc lư, đầu óc có chút quay cuồng, Mạc San Du ngoan ngoãn tựa lát sau, cô hỏi "Máy ảnh cậu cất ở đâu rồi?""Trong balo.""Lấy ra đi, tôi muốn chụp hình."Lục Tư Hoằng nghiêng đầu nhìn ra cửa, vẫn chưa thấy đồi cỏ lau, Mạc San Du lại nói, "Là muốn chụp hai chúng ta."Lục Tư Hoằng liền nghe lời lấy máy ảnh San Du thẳng người kề sát lên vai Lục Tư Hoằng, để đôi gò má chạm vào nhau, "Lần đầu tiên ngồi tàu hoả cùng nhau, tôi muốn chụp lại, sau này cũng sẽ lưu giữ nhiều khoảnh khắc lần đầu tiên hơn nữa."Cánh tay Lục Tư Hoằng đang giơ máy ảnh bỗng khựng lại, anh cúi nghiêng đầu nhìn San Du gác cằm lên vai anh, ngẩng đầu, "Sao vậy?"Lục Tư Hoằng im lặng, khoé môi nhấc lên nét cười, đôi mắt sâu thẳm mênh mông, tựa như đại dương đang được những vì sao chiếu gọi trên mặt nước lấp lánh giữa màn San Du ngơ ra, "Cậu cười gì vậy?"Anh lắc đầu, nụ cười cũng sâu như ánh mắt, "Cậu nói rất đúng, sau này chúng ta sẽ còn rất nhiều lần đầu tiên cùng nhau."Rõ ràng trong giọng nói của anh mang theo một cảm xúc rung động không tên, nhưng Mạc San Du mơ hồ chưa hiểu rõ được, cánh tay anh đã vòng sang ôm trọn eo cô, bờ môi còn nhanh chóng hôn chụt lên những sợi tóc rũ xoả bên thái dương của cô, khiến cô ngây là bức ảnh ra lò với nụ cười sáng rỡ của Lục Tư Hoằng, và gương mặt nghiêng của Mạc San Du đang nhìn anh chăm chú bằng biểu cảm ngẩn tò chuyến tàu đang di chuyển, cỏ lau dần xuất hiện trong tầm mắt, từ ô cửa có thể nhìn thấy vòm trời bao la, bông lau trắng xoá, dưới nắng và gió lay động như những điệu nhảy Waltz lãng San Du thích thú ngắm nhìn, lôi kéo Lục Tư Hoằng hướng mắt ra phía xa xa, hoá ra không cần đợi đến hoàng hôn đỏ rực để điểm xuyết cho những bông lau màu trắng, dưới ánh nắng, nó vẫn đủ rực rỡ tươi đẹp để người khác ngắm gió lùa mái tóc Mạc San Du phiêu bay, hai tay cô đặt trên bệ cửa, hứng khởi đắm chìm, còn cánh tay Lục Tư Hoằng vẫn kiên định vòng chặt eo cô, giữ cho cô khi vui quên lối sẽ chòm ra ngoài, cằm anh gác lên vai cô, lẳng lặng cảm nhận mùi hương dịu mát thấm đượm nơi đầu mũi, tâm tình như chìm trong giấc mộng.

em có đau lòng không